Muốn biết số vận tương lai của mình là tốt hay xấu, đa số mọi người thường đi xem tướng, đoán mạng. Thậm chí, để thay đổi vận số, có vài trường hợp lại dẫn đến tán thân mất mạng, hao tổn tài của như trên báo chí đã nêu. Mạng số có thể thay đổi không? Theo chân lý “ các hành là vô thường “ của nhà Phật mà nói, mạng số của chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được. Chỉ có điều, dựa vào phương thức khấn vái thần linh để được ban thưởng thì cũng giống như việc leo cây mà bắt cá vậy. Ví như bạn làm ruộng, bạn không chịu cày bừa, nhổ cỏ, khai khẩn đất đai, dẫn nguồn nước tưới… dù các bạn lạy các đấng thần linh đến sứt đầu mẻ trán đi nữa thì cũng chẳng thể nào có những hạt lúa chắc mẩm, vàng óng để bạn thu hoạch.
Chúng ta thường suy nghĩ về ý nghĩa và giá trị của đời người ở tận đâu đâu, nhưng có khi nào chúng ta xem thử mọi việc xung quanh mình chưa? Chỉ cần một nụ cười mỉm và một lời thăm hỏi sức khỏe của người khác đã khiến ta cảm thấy vui, ra cửa thì đã có xe ô tô, tàu lửa, máy bay để đi, không phải cuốc bộ ngàn dặm; có công viên , có phòng trưng bày mỹ thuật, có viện bảo tàng lịch sử, có rạp chiếu phim, có thư viện điều tiết thân tâm, tiếp thu các loại kiến thức và thể nghiệm đời sống. Những điều này chẳng phải là ý nghĩa của cuộc đời ư?
Đối với số mệnh, biết mệnh số nhưng không chấp nhận số mệnh. Đời người tốt hay xấu, ngay bản thân mình cũng có một số quyền quyết định nhất định. Cùng gặp một cảnh ngộ, nhưng có người thì oán trời trách đất, không biết phấn đấu, dẫn đến tiền đồ ảm đạm; có người thì an bài thủ tiết, bằng lòng với số phận nên không lo, không sợ. Quan niệm, cách suy nghĩ và thái độ xử sự sẽ quyết định họa phúc vinh nhục và thị phi thành bại của mỗi cá nhân. Chỉ cần chúng ta luôn giữ chánh niệm, yêu quý sinh mạng thì sẽ mở ra sinh mệnh hoàn toàn khác biệt.
, con người muốn cùng tồn tại trên trái đất này thì phải cùng nhau nhận thức cho thật trọn vẹn khái niệm “ đồng thể cộng sinh” mới có thể chung sống hòa bình, không xảy ra xung đột và đạt được lý tưởng là thiên hạ một nhà. Nhưng mỗi quốc gia, mỗi chủng tộc đếu có nền văn hóa, ngôn ngữ, phong tục tập quán khác nhau, làm thế nào để kết nối họ lại và giao lưu lẫn nhau? Chỉ có cách trực tiếp trao đổi với đối phương mới có thể đạt được sự hiểu biết lẫn nhua, mà học tập ngôn ngữ của đối phương chính bước thứ nhất để kết nối với họ. Câu chuyện “ Mèo bắt Chuột” dưới đây diễn đạt một cách khéo léo về tính trọng yếu của việc học tập một ngôn ngữ thứ 2.
Hãy buông bỏ tự ngã xuống mà xem sự kiên nghị của những cọng cỏ, sức nhẫn nại của những đóa hoa, tính mẫn cảm với đại địa của côn trùng, sự không chấp trước của mây, sự không tự ti của con ốc nhỏ, sự từ bi của ánh trăng rải khắp nhân gian, sự bất động kiên định của núi sông, sự thảnh thơi của chiếc lá rơi, sự chuyển động vi diệu của hành tinh, quy luật lạnh nóng của năm tháng.. sau khi mở rộng tầm mắt mới biết rằng mình không đáng kể chi, làm sao có thể không làm cho đời mình phong phú hơn, không yêu mến sinh mạng mình thêm hơn nữa?
Cái đẹp như sương buổi sáng Mùi thơm theo gió ban đêm Cần gì phải đợi tan mất Rồi sau mới biết là không? Phải biết rõ ràng rằng những pháp được tạo ra trên thế gian này đều là vô thường, mộng huyễn. Cần phải thu dọn lại sự bừa bãi đã tích lũy nhiều năm của thân tâm, chúng ta mới có thể nhìn thấy nội tâm của mình vốn có một hồ nước mênh mông bát ngát, xanh ngắt tận chân trời.
Tu hành như thuyền đi ngược nước, Ngưng chèo sẽ bị con nước trôi, Nếu chẳng từ đây siêng nỗ lực, Khi nào mới đến được bến sông.
Mọi người ai cũng có một đôi tay để sáng tạo vũ trụ, một đôi chân để đi khắp ngàn núi muôn sông. Năm 1969, khi Nei Amstrong lần đầu tiên đi bộ trên mặt trăng và nói:" Đây chỉ là một bước đi nhỏ bé của tôi, nhưng lại là bước tiến lớn của nhân loại!". Ông ta dựa vào đôi chân của mình, để mở ra cho nhân loại một giai đoạn lịch sử phi phàm. Chúng ta cũng có thể dựa vào đôi chân của mình, để lại lịch sử cho thế giới, lưu lại lòng từ bi cho nhân loại và để lại kỷ lục cho bản thân.
Bồ Tát thật sự không phải ngồi trang nghiêm trên cao trong chánh điện, để cho thiện nam tín nữ đốt hương, dâng hoa, lễ bái, mà phải hết lòng nhiệt tình, đi khắp nhân gian làm đồng nam đồng nữ. đế vương, tể tướng, thư sinh, thương nhân, bà già, ông lão để phục vụ mọi người với tư cách là " người bạn không mời". Nghe tiếng kêu cứu, Bồ Tát liền hiện thân giải nạn; nghe lời thỉnh cầu, Bồ Tát ngay lập tức vươn đôi tay ra giúp sức; thấy một tâm hồn đau khổ, Bồ Tát không nỡ không xuất hiện, nhổ bỏ rễ độc cho người đó. Thiện duyên trong cuộc đời chính là nhờ những hành động này gắn kết lại, vận tốt cũng là do những điều này mà phát sinh ra. Sự tuyệt vời của người bạn không mời, chỉ có tự đích thân trải nghiệm mới biết được sự thú vị ở trong đó.
Lao động cần cù là bí quyết đầu tiên đạt được sự giàu có. Rất nhiều người trên đời oán trách cái nghèo của mình, ngưỡng mộ sự giàu có của người khác, thật ra không nên than vãn cái nghèo, chỉ cần chịu thức khuya dậy sớm, việc gì cũng đích thân tự làm, khi làm việc thì đi trước mọi người, siêng năng chăm chỉ, tự nhiên sẽ được giàu có, không cần phải ngưỡng mộ người khác.